TẠM BIỆT HUẾ THƯƠNG

Mới đó mà đã hơn 40 ngày mình về với Huế, 40 ngày không phải là một thời gian dài, nhưng cũng đã đủ để cho mình len lỏi, ngược xuôi trên những con đường không tên, được tiếp xúc, thăm hỏi những phận đời bất hạnh… Và hôm nay, tuy vẫn muốn tiếp tục những hành trình còn dang dở, nhưng đã đến lúc chia tay với Huế thân yêu, để trở về với căn nhà nằm dưới chân núi Løvstakken đang chờ mình hội ngộ.

Tuy chừng ấy thời gian ngắn ngủi, nhưng được sự tiếp sức của quý anh chị em thành viên cũng như ban điều hành Phuc’s Fond tại Huế và Quảng Trị, đặc biệt là quý mạnh thường quân, quý tấm lòng nhân ái đã trợ duyên cho mình để thực hiện những chương trình thiện nguyện hè không một ngày ngừng nghỉ. Cứ mỗi một chuyến đi, mắt mình luôn thấm đầy vị mặn, mỗi một bước chân sau lời chào tạm biệt, lòng mình lại nặng trịch với bao ưu tư đang đè nặng trong lòng, có những ngày phải đi từ sáng đến tối cho kịp mang thêm yêu thương đến với những phận đời bất hạnh.

Dưới cái nắng như thiêu, như đốt của miền trung, đôi lúc, đã làm mắt mình hóa mờ và tối về thì nằm co ro vì sốt. Thế nhưng, hình ảnh của những phận đời, những phận người cơ cực đã cho mình thêm động lực và hành trình về với Huế yêu thương, về với những phận đời bất hạnh luôn được ưu tiên trong những chuyến đi còn lại của cuộc đời góp nhặt yêu thương.

Đã đến lúc phải nói lời chia tay với những con đường, những con người, những phố phường và thành quách lâu đài của sông Hương, núi Ngự. Tạm biệt những con đường không tên, những phận đời không ai biết đến, những cánh tay vươn dài phía trước đang cần sự che chở cưu mang. Tạm biệt nhé, những ánh mắt van lơn, cầu khẩn như trông chờ một phần chia sẻ. Tạm biệt nhé, những dòng nước mắt hạnh phúc, muộn phiền, những tiếng khóc khi phải kể về cuộc đời bất hạnh mà quý chị, quý bà đã không may trải qua trong cuộc đời khốn khổ. Tạm biệt nhé, những “người điên không biết khóc và những người quá bất hạnh không biết buồn”, vì khi đau khổ đã vượt qua mức ngôn từ diễn đạt, họ đã hết rồi cảm nhận của khổ đau. Tạm biệt nhé, những em bé thơ ngây, không còn ba mẹ đang được Ông/Bà Nội/Ngoại cưu mang, đang luôn cần tiếp lửa để được tiếp tục ước mơ. Tạm biệt nhé, những phận đời oan nghiệt khi không còn lý trí để giữ gìn “bản sắc văn hóa Việt”, nên luôn trần truồng như nhộng… Tạm biệt những muộn phiền, khổ đau, những thân phận bất hạnh kém may, thiếu phước… mà sức mình không đủ cưu mang hay đưa bàn tay nhằm có thể nối dài sự sống.

Xin tạm biệt những trái tim yêu thương, những sứ giả không màn danh lợi hảo huyền, những con người luôn lấy hạnh phúc của người làm niềm vui cho cuộc sống. Tạm biệt nhé, những tâm hồn, những trái tim luôn vì người và vì tình đồng loại, đã góp thêm cho mình một chút năng lượng tình người để mình có thêm nắng ấm sưởi ấm những phận đời còn trong bóng tối nghiệt ngã của cuộc đời.

Tạm biệt nhé, quê hương, đất mẹ đã sinh ra tôi, nơi mình oa oa cất tiếng khóc chào đời, nơi đã làm trái tim tôi thêm nhớ, thêm thương mỗi lần xa Huế. Tạm biệt Huế, khi chia tay chỉ là một quá khứ khép hờ, vì chân chưa bước lòng con đã bần thần nhớ Huế.

Xin hẹn lại Huế yêu trong những lần mang yêu thương về với những phận đời bất hạnh.
Người đi góp nhặt yêu thương
Nguyễn Quang Phục