HUẾ ƠI! CON LẠI TRỞ VỀ…

Đã hơn 17 năm trôi qua, từ cái ngày cậu út vừa tròn một tuổi, mình bồng bế cháu về thăm ông bà, về ra mắt đôi bên nội – ngoại. Khi ấy, cháu vẫn còn nằm gọn trong hơi ấm của ba mẹ, chưa biết thế giới rộng dài ngoài vòng tay yêu thương ấy ra sao. Chuyến trở về hôm ấy như một dấu lặng trong bản nhạc đời, trước khi cháu bước vào hành trình đầu tiên của đời người – nhà trẻ. Có lẽ duyên lành được gieo từ thuở còn thơ, nên cứ mỗi độ hạ sang, cháu lại cùng ba rảo bước về quê hương, về nơi gốc rễ – nơi ba đã cất tiếng khóc chào đời, để cùng nhau làm người lưu giữ và lan tỏa yêu thương.

Mảnh đất ấy, mình chỉ sống vỏn vẹn 21 năm đầu của cuộc đời – rồi ngậm ngùi rời xa, để rồi hơn 42 năm qua, trở thành kẻ lữ hành lưu lạc nơi xứ người, từ Hồng Kông lạnh lùng đến Na Uy xa xôi. Quãng đời nơi đất khách đã dài gấp đôi thời gian mình từng sống ở quê nhà. Vậy mà hai tiếng “Quê hương” vẫn luôn khắc khoải trong tim, như một lời ru thầm thì không dứt… Mỗi mùa hạ trở về, Huế lại trở mình trong giấc mộng. Âm thanh mái nhì khua nhịp trầm bổng, tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga giữa chiều vắng, tiếng hò Huế mênh mang vọng lại từ dòng sông Hương tĩnh lặng… tất cả ùa về – như thể thời gian chưa từng cũ. Những bước chân gánh hàng rong, lặng lẽ băng qua ánh đèn mờ trên con phố nhỏ, vẫn hiện về như thuở nào. Những hàng phượng vĩ đứng im lặng nhìn đời đổi thay. Các con ơi, hãy để ba trở về với ký ức tuổi thơ – bởi những tháng năm cơ cực nơi quê nhà chính là hình hài tuổi trẻ ba đã đi qua. Huế vẫn vậy – vẫn thùy mị, nết na, thướt tha và dịu dàng như thuở xưa. Vẫn sông Hương lững lờ trôi, vẫn núi Ngự trầm mặc, vẫn “mô, tê, răng, rứa”… Dẫu đi muôn nơi, nghe được mấy tiếng nớ, tim lại chộn rộn, môi chợt mỉm cười – vì nhận ra một người đồng xứ giữa bao xa lạ.

Huế hôm nay đã khác xưa – không chỉ là thành quách soi bóng bên dòng sông, mà còn là những khách sạn hiện đại, những khu nghỉ dưỡng sang trọng, biệt thự nguy nga rải rác khắp nơi… Như thể cố tô vẽ mình lộng lẫy, xa hoa. Nhưng giữa vẻ bề ngoài hào nhoáng ấy, có ai biết được – vẫn còn đó những phận người lam lũ, những mái nhà xiêu vẹo, những ánh mắt buồn giữa trưa hè bỏng cháy. Họ – những con người thầm lặng – đang khao khát một cơn gió mát lòng nhân ái thổi qua, xoa dịu từng vết nứt của cuộc đời.

Huế quê tôi – vẫn còn nghèo lắm. Cái nghèo xưa cũ, buồn da diết như tiếng ca ai oán trong bài “Tiếng sông Hương” của Phạm Đình Chương:
“Quê hương em nghèo lắm ai ơi,
Mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn.
Trời rằng trời hành cơn lụt mỗi năm à ơi,
Khiến đau thương thấm tràn ngập Thuận An”
Mình đã từng sống trong cái nghèo ấy – cảm nhận từng cơn gió rét không áo, từng ngày hè cháy da nhưng bụng vẫn lép kẹp. Chính tuổi thơ bần hàn ấy đã tôi luyện mình, vun bồi cho mình lòng trắc ẩn và tinh thần vươn lên. Những bài học vỡ lòng từ ngày đầu mẹ dắt tay đến lớp – “Tiên học lễ, hậu học văn” – đã gieo hạt mầm nhân cách. Rồi dần dà lớn lên, mình được dạy rằng: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Lá lành đùm lá rách”, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, “Thương người như thể thương thân”… Những câu ca dao, tục ngữ ấy đã in sâu trong tim – trở thành kim chỉ nam cho hành trình dựng xây Phuc’s Fond – nơi mình gom góp yêu thương để chia sẻ cùng đời.

Vậy nên, mình cũng Cậu Út lại trở về – trở về với Huế, với sông Hương, núi Ngự, trở về bên những mảnh đời đang cần lắm một vòng tay, một ánh nhìn đầy cảm thông. Mình trở về để tiếp tục sống đúng nghĩa: biết yêu thương và đồng hành, biết sẻ chia và tha thứ, biết lan tỏa lòng nhân ái như dòng sông Hương lặng lẽ nuôi dưỡng đôi bờ…

Hành lý lần này vẫn còn trống – gần 100 hộ nghèo đã được xét duyệt và gần 120 em học sinh vẫn chưa có quà. Mình tha thiết mong những trái tim nhân hậu sẽ tiếp tục đồng hành, tiếp tục gửi trao yêu thương, để giúp mình mang mùa hè mát lành đến những phận đời đang chênh vênh giữa nắng gắt.
Mọi đóng góp xin được trao tận tay, khi mình trở lại Huế – để mình được cúi đầu tri ân, được chạm vào tình người bằng tất cả sự gần gũi và chân thành nhất.

Mọi đóng góp xin gửi về:
Nguyễn Quang Phục
Lô H5, Đường số 6,
Khu An Cựu City, P. An Đông,
TP. Huế
Điện thoại: 0335 420 054
Ước gì mình có thể dang tay đón nhận từng nhịp đập của lòng nhân ái – để tình thương không còn là điều ước, mà trở thành dòng chảy ấm áp trong tim mỗi người…

Người đi góp nhặt yêu thương,
Nguyễn Quang Phục