HUẾ ƠI! CON LẠI TRỞ VỀ…

Đã hơn 17 năm trôi qua, từ cái ngày cậu út vừa tròn một tuổi, mình bồng bế cháu về thăm ông bà, về ra mắt đôi bên nội – ngoại. Khi ấy, cháu vẫn còn nằm gọn trong hơi ấm của ba mẹ, chưa biết thế giới rộng dài ngoài vòng tay yêu thương ấy ra sao. Chuyến trở về hôm ấy như một dấu lặng trong bản nhạc đời, trước khi cháu bước vào hành trình đầu tiên của đời người – nhà trẻ. Có lẽ duyên lành được gieo từ thuở còn thơ, nên cứ mỗi độ hạ sang, cháu lại cùng ba rảo bước về quê hương, về nơi gốc rễ – nơi ba đã cất tiếng khóc chào đời, để cùng nhau làm người lưu giữ và lan tỏa yêu thương. Đọc tiếp

HOÀN CẢNH CỦA EM NGUYỄN NGỌC TUYẾT VY VÀ LÁ THƯ CÁM ƠN CỦA BÉ KHI VỪA TỐT NGHIỆP LỚP 12

Nhưng cuộc đời lại một lần nữa nghiệt ngã. Trong một lần đi làm về, sau bao đêm thức trắng chăm sóc con bệnh, vì kiệt sức và mất ngủ, ba của Tuyết Vy đã gặp tai nạn giao thông. Biến cố ấy đã cướp đi người cha cuối cùng của em khi em vừa tròn 6 tuổi, để lại đứa trẻ thơ dại mồ côi cả cha lẫn mẹ trong nỗi đau xé lòng. Đọc tiếp

CẢM ƠN ĐỜI ĐÃ CHO MÌNH THÊM CHÚT NIỀM VUI

Giữa lúc niềm tin trong mình đang dần phai nhạt, thì như một làn gió mát lành giữa trưa hè oi ả, mình nhận được tin nhắn của em Chương Jôn Đặng:
– “Anh ơi, có bạn Hanna Phong và chồng của cô ấy tài trợ cho chương trình ‘Bữa cơm có thịt’ tại Quảng Trị, 1.000 USD nghe anh!”
Không lâu sau đó, cô em Kim Oanh Ngo cũng nhắn tin:
– “Đáng ra tới ngày gom tiền em mới quyết định, nhưng nghe anh nói muốn biết trước để liệu cơm gắp mắm, thôi thì trước mắt, anh cho em hùn vốn 10.000.000 VNĐ nghe anh!” Đọc tiếp

CÓ AI BIẾT ĐƯỢC LÒNG MÌNH ĐANG NGỔN NGANG BUỒN

Đã hơn sáu ngày kể từ khi những mũi khoan đầu tiên cắm sâu vào lòng đất cằn cỗi, vậy mà dòng nước – thứ tài nguyên quý giá mà Phuc’s Fond nỗ lực tìm kiếm để sẻ chia với đồng bào – vẫn chưa một lần chịu hiện diện. Mỗi ngày trôi qua là một phần hy vọng dần vơi cạn, nhường chỗ cho sự mệt mỏi và nỗi thất vọng âm thầm hiện rõ trong ánh mắt từng người. Không ai biết niềm vui của dân làng sẽ còn phải chờ đợi đến bao giờ. Đọc tiếp

SÁNG MAI THỨC GIẤC – CẢM ƠN ĐỜI LẠI CÓ ĐƯỢC MỘT NIỀM VUI

Em thường bộc bạch:
– Anh em mình dẫu sao cũng may mắn hơn nhiều người ở quê nhà, anh ạ. Mình vẫn có việc làm, có đồng ra đồng vào… Một buổi đi xem cine của em cũng có thể giúp một hộ nghèo đủ ăn trong một tuần, một lần đi chợ mua sắm của em cũng đủ để các em nhỏ ăn học cả tháng… Thôi thì em chọn niềm vui của các em, các cụ ông bà thay cho niềm vui mua sắm và ăn uống. Đọc tiếp

CÁM ƠN ĐỜI LUÔN CHO MÌNH NIỀM VUI, HẠNH PHÚC.

Nỗi niềm tâm sự của tôi được một người em đồng cảm. Khi đang đứng nấu cơm, tôi nhận được tin nhắn:
– Anh Phục ơi! Em có gửi 200$ giúp anh trong công việc từ thiện, anh đã nhận được chưa?
Nhận được tin nhắn tuy ngắn ngủi ấy, nhưng cũng đủ tạo nên một dòng suối ấm áp tuôn chảy trong lòng, sưởi ấm tâm hồn tôi lúc này. Cảm giác được chia sẻ, yêu thương và đồng cảm đã tạo nhịp đập cho tim tôi rung lên từng hồi, như thể muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Đọc tiếp

HẠNH PHÚC VỠ ÒA

Có những khoảnh khắc trong cuộc sống mà ta vô tình gặp lại những hình ảnh cũ, những kỷ niệm xưa và ngay lập tức, lòng ta lại dâng trào biết bao niềm cảm xúc. Dù đó chỉ là một bức ảnh, gợi nhớ một cảnh tượng quen thuộc…Những khoảnh khắc ấy, dù không giúp ta quay ngược lại thời gian, nhưng lại có đủ sức mạnh kéo ta trở lại với những thời điểm ta đã từng trải qua, khiến ta cảm nhận được những việc làm tuy vô cùng giản dị, nhưng nếu xuất phát từ tâm hồn thì hình ảnh đó luôn mãi là hình ảnh đẹp nhất của cuộc đời. Đọc tiếp