Đã hơn 17 năm trôi qua, từ cái ngày cậu út vừa tròn một tuổi, mình bồng bế cháu về thăm ông bà, về ra mắt đôi bên nội – ngoại. Khi ấy, cháu vẫn còn nằm gọn trong hơi ấm của ba mẹ, chưa biết thế giới rộng dài ngoài vòng tay yêu thương ấy ra sao. Chuyến trở về hôm ấy như một dấu lặng trong bản nhạc đời, trước khi cháu bước vào hành trình đầu tiên của đời người – nhà trẻ. Có lẽ duyên lành được gieo từ thuở còn thơ, nên cứ mỗi độ hạ sang, cháu lại cùng ba rảo bước về quê hương, về nơi gốc rễ – nơi ba đã cất tiếng khóc chào đời, để cùng nhau làm người lưu giữ và lan tỏa yêu thương. Đọc tiếp