Trước sự tĩnh lặng của Huế trong đêm 30 ấy, đâu đấy ta vẫn còn nghe những âm thanh não nề vang vọng khác, như tiếng kêu kẽo kẹt của chiếc xe bán vé số dạo, tiếng bánh xe lăn của chiếc xích lô lăn không đều nhịp, do bàn chân khập khiễng của bác xích lô mệt mỏi sau một ngày lam lũ, tiếng mẹ gọi con mau về tìm chỗ ngủ… Và vẫn còn đây, những phận đời, phận người ngồi bất động, bên chiếc bóng của chính mình dưới ánh đèn đường khi mờ khi tỏ, họ mong thời gian quay chậm lại, để còn có cơ hội kiếm được chút tiền cuối năm lo nuôi con mình khôn lớn, có người lặng lẽ bên đàn con nhỏ dại khi người bạn đời vĩnh viễn ra đi… Ôi! Nhìn họ mà nước mắt tôi chợt rơi trên bàn tay đang gõ nhịp.
Có những phận đời luôn khốn khó
Quanh năm lận đận chẳng màng ăn
Quần quật ba mươi đêm giáp Tết
Cố bòn chút gạo nấu đầu năm…
Đúng lúc ấy, chúng tôi đến với họ… Mang một chút tình nhân ái, sẻ chia và đồng cảm… Mong họ thu dọn gánh hàng rong, hay chấm dứt những chuyến xe đêm muộn để về với gia đình và những người thân đang mong chờ bữa cơm cuối năm. Bởi trước đó, ngày 23/1/2022 (tức ngày 21/12 ÂL), các em thành viên Phuc’s Fond tiếp cận để lắng nghe những ước mơ, nguyện cầu… từ những phận đời bất hạnh trước mùa xuân sang… Và hôm nay, các em lại đến, để biến những giấc mơ của những phận đời bất hạnh thành hiện thực trước giờ phút thiêng liêng của thời khắc GIAO THỪA.