Sau hơn 24 giờ hết ngồi lại đứng và tính luôn cả nằm, mình cũng về tới Việt Nam. Con đường ra Huế cũng chừng đó khoảng cách như những năm trước mình đã từng đi… mà sao hôm nay dài rứa không biết… Cuối cùng sau 2 giờ đồng hồ thì mình cũng vừa đến Huế, “ngập lặn” trong cơn nóng thiếu cháy da người, vừa mệt vì tắm “xông hơn” liên tục. Mồ hôi ơi! Xin em đừng chảy nữa. Chu cha ơi! Mạ ơi hắn nóng chi mà khổ ri nữa biết.
Nhờ mấy đứa con đông, nên mình khỏi cần phải vát vali vào nhà…Chưa nghĩ được phút nào lại phải chuẩn bị cho những cuộc họp kéo dài liên miên. Cuối cùng thì chịu hết nổi vậy là nằm lăn đùng ra ngủ một giấc tới sáng….Ngủ dậy chưa kịp uống 1 ly cà phê lại họp, rồi lại họp….Đang họp thì em Quốc Tri nhắn tin:
-“Thầy ơi! chiều ni thầy đi thăm mấy hộ nghèo với con thầy hí…”
Chưa kịp nghe em ấy giải thích thêm, mình đã say YES, và kết quả là đội nắng buổi trưa hai thầy trò thì thăm được 3 hộ sau hơn 3 giờ đồng hồ chạy suốt trên đoạn đường hơn 20 km.
Rứa mà gặp họ bao nhiêu mệt nhọc như tan biếng…còn lại nụ cười luôn nở trên môi và thỉnh thoảng một vài giọt nước mắt buồn chợt đến.
Cám ơn cuộc đời vẫn cho mình còn có cơ hội để đến thăm và chia sẽ một phần nổi đau của những phận đời bất hạnh. Kính cám ơn quý anh chị đã tạo duyên cho tôi tiếp tục làm người góp nhặt yêu thương.
Nguyễn Quang Phục.