Với tôi: Hạnh Phúc không phải là những gì tôi đã hay sẽ có mà chính là những gì tôi đang có, đang cảm nhận trong từng sát na của cuộc sống. Xin bạn hãy đọc thêm để cảm nhận hạnh phúc ấy của tôi.
Gần 90 hộ và học sinh nghèo đang được Phuc’s Fond cưu mang hàng tháng, mỗi người một cảnh, một số phận; tuy khác nhau nhưng họ là anh Dần, chị Dậu, Thị Nở… của thế kỷ 21 này. Sau hơn một tháng với nhiều hoạt động liên tục, sáng nay, mình dành nhiều thời gian để ghé thăm một vài hộ đáng thương tâm nhất, trước khi chuẩn bị hành trang lên đường về lại Nauy. Đó là:
1. Hộ Mệ Hoàng Thị Mầu (79 tuổi) có người con duy nhất là anh Hoàng Văn Minh năm nay đã 38 tuổi.
Đã gần 3 năm nay, cả hai mẹ con không còn đi bán vé số dạo. Theo lời Mệ kể:
– “Thằng Minh không có cha chú nà, nhà tui nghèo quá, ba mẹ tui bệnh hoạn, tui phải lo báo hiếu ông bà, ngày ba mẹ ra đi tui cũng đã ngoài 40 tuổi, nên chỉ kiếm một đứa con để nuôi cho đỡ buồn, vì vậy mà thằng Minh không có cha và cũng chẳng biết cha của mình là ai chú nà… Khi sinh con được 1 tháng tui nghèo quá, lúc nớ thời bao cấp, ngày mô cũng tới lò mì mua vài chục ổ để đi bán kiếm tiền nuôi con… Cháu bị sốt, tui cũng không có tiền đi khám bác sĩ cho cháu, tưởng một vài ngày sau thì con hết bệnh…Ai ngờ cháu co giật, đến khi đưa vô bệnh viện thì đã quá trễ, nên từ đó cháu bị biến dạng co quắp rứa đó chú ơi… Và cũng từ đó, tui làm chiếc xe lăn vừa đẩy cháu và cũng vừa bán vé số dạo, rồi hai mẹ con bám víu nhau sống qua ngày, may mà nhờ các chú xây nhà cho hai mẹ con tui, để có chổ vô ra và cuộc đời này cũng còn thương cho hai mẹ con tui rồi chú nà…”.
Nghỉ một lúc rồi Mệ tâm sự tiếp:
– “Hắn sợ tui chết lắm, mấy hôm tui bị sốt, hắn gọi tui không nghe, gọi hai tiếng tui không trả lời, rồi hắn khóc…nghe con mình oe oe mà lòng đau như cắt”.
– “Rồi mới đây, tui bị dính Covid 19, nên phải cách li, rứa mà đêm mô hắn cũng khóc gào, khóc thét, hàng xóm nghe mà não lòng chú ơi…hắn cần tui lắm…Tui mà chết, chắc hắn chỉ sống thêm được vài ngày rồi cũng chết vì nhớ Mạ”.
Mệ cầm trên tay mấy trăm nghìn đồng mình vừa mới tặng, nước mắt giàn giụa bà nói tiếp:
– “Số tiền này của chú vừa mới cho, tui cố gắng dành dụm để khi mô biết mình đã cạn kiệt, như ngọn đèn sắp tắt, tui mua thức ăn ngon cho hắn ăn lần cuối, rồi tẩm thuốc cho hắn chết, trước khi tui ra đi cho nhẹ nhàng chú nã…”.
2. Cặp song sinh Nguyễn Văn Huy và Nguyễn Văn Hoàng (15 tuổi, bị bại não).
Địa chỉ: Số nhà 5B Kiệt 69 Phạm Thị Liên, Phường Kim Long, Tp Huế.
Hai em khi mới sinh ra thì bình thường, sau một năm thì sức khoẻ yếu dần. Gia đình thuộc diện nghèo khó, nên không có điều kiện để điều trị kịp thời, sau một thời gian bệnh tình của hai cháu không biến chuyển, gia đình mới dồn hết tất cả nguồn lực đi khám và điều trị cho hai cháu, thế nhưng bệnh tình ngày càng chuyển biến nặng, dẫn tới BẠI NÃO.
Mặc dù biết căn bệnh BẠI NÃO thì khó mà chữa trị, thế nhưng trước thực trạng đớn đau nhìn hai con ngày càng queo quắp, mặc dù hoàn cảnh khó khăn, ba mẹ của cháu vẫn chưa hề bỏ cuộc trước căn bệnh của hai em, hai vợ chồng tiếp tục vay mượn tiền bạc để đưa hai cháu lên làng Hoà Bình điều trị tiếp 2 năm, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Y học bó tay, các phương tiện cứu chữa Đông Y cũng đành bỏ cuộc, thế nhưng chỉ có tấm lòng vĩ đại, cao cả của người Mẹ vẫn chưa hề lay chuyển, tình yêu thương của Mẹ đã vượt qua mọi giới hạn của đau khổ, của bất công và của nhọc nhằn với bao gánh nặng… Từng giờ, từng ngày Mẹ luôn dõi theo hơi thở của hai em, bón từng thìa cháo, đút từng muỗng nước, thay từng cái tả và luôn cận kề khi con cần đến Mẹ.
Nói chuyện với tôi, nước mắt người Mẹ nghẹn ngào tâm sự:
– “Đôi lúc lòng thấy buồn lắm anh ak, nếu như hai đứa không bị bệnh như ri, thì năm ni là vô lớp 10 rồi đó anh. Thấy mấy đứa cùng tuổi với hai cháu nô đùa, hạnh phúc và cắp sách đến trường mà lòng em quặn thắt anh nã… Đôi lúc em tưởng tượng con của mình sẽ có người yêu, rồi sinh con đẻ cháu… Chợt nhìn lại hai đứa, mà nước mắt em cứ tuôn trào”.
Ngoài hai cháu Huy – Hoàng (mong ước sau này khi hai con khôn lớn là sự HUY HOÀNG của gia đình, nên ba mẹ đã đặt tên cho hai con khi vừa lọt lòng), còn có cháu Nguyễn Thị Minh Tâm, học lớp 5/3 trường TH Kim Long. Vừa nói chuyện với chúng tôi, chị Trương Thị Thu ngậm ngùi nói:
– “Hai cháu Huy Hoàng, không biết còn sống với em được lúc mô, nhưng còn nước còn tát, biết mô Ông Trời còn biết thương những người bất hạnh như em mà cho hai cháu khỏe mạnh. Nhưng còn bé Minh Tâm, cháu học giỏi lắm, nhưng với hoàn cảnh của gia đình em hiện tại, chắc cũng không biết cháu còn tiếp tục học đến khi mô nữa… Cũng may là nhờ có tổ chức Phuc’s Fond của các anh, ngoài trợ giúp gia đình còn cho cháu học bổng hàng tháng, cháu mới có cơ hội đến trường, chơ không thì gia đình em cũng bó tay anh nà”
Chia tay chị Thu, cố gắng lắm tôi mới tìm ra chiếc chìa khóa để khởi động xe máy. Nhưng lòng chợt chùn xuống, khi nhớ lại lời kể chuyện của Mệ Mầu về cuộc đời và những lời tâm sự, như trăn trối, hình ảnh em Minh đang nằm hoàn toàn bại liệt, co quắp nhỏ nhắn như đứa con nít, mà lòng tôi rối bời… Và hình ảnh thân thể da bọc xương của hai em Huy – Hoàng, tim tôi bỗng nhói đau, như hồi tôi bị nhồi máu cơ tim.
Không biết nếu một mai Mệ Mầu qua đời thì số phận của em Minh rồi sẽ ra sao, và hai cháu Huy – Hoàng sẽ phải sống như thế nào, khi mình không còn sức để giúp hai cháu hàng tháng? Nghĩ đến đó tôi có cảm giác một chút vị mặn nơi bờ môi, chỉ kịp đưa thêm cho mệ một ít tiền để bù vào khoản thiếu hụt. Tôi vội vàng lên xe chạy trốn… và đâu đây tiếng ú ớ… của em Minh vẫn còn vọng lại.
Người đi góp nhặt yêu thương
Nguyễn Quang Phục