BUỒN QUÁ, ĐỌC BÀI THƠ MÀ LÒNG MÌNH TAN NÁT

Ôi! Sẽ còn biết bao nhiêu thân phận, đắng cay, ngậm ngùi chia tay như thế này trong mùa Đại Dịch Covid-19. Ngồi xét đơn của hơn 100 hộ nghèo sống mưu sinh đường phố…Mình cứ tưởng tượng…Biết đâu những món quà của Phuc’s Fond, sẽ là niềm vui, là hạnh phúc cuối cùng…của bao phận đời bất hạnh. Càng nghĩ càng tê tái lòng.

Bài thơ từ: TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM, tác giả: Minh Dự.

“Ông đi rời kiếp trần gian
Bà ngồi ở lại nát tan cõi lòng
Tay bưng chút bánh cuối cùng
Ông ăn đi chút xin đừng rời xa…”
Miếng bánh này mấy cô cậu mới cho
Dậy ăn đi ông, ăn với tui cho đỡ đói
Biểu nghỉ chút thôi đặng qua cơn mệt mỏi
Sao bây giờ tui hỏi, lại làm thinh ?
Miếng bánh này người ta cho tụi – mình
Giờ ông hổng ăn, mình – tui sao nuốt nổi
Từng tuổi này sao ông còn nói dối
Hứa sống chết có nhau sao hổng chịu giữ lời ?
Gần hết đời người sao bỏ cuộc vậy ông ơi…
Trái gió trở trời ngày sau ai thủ thỉ
Rong ruổi dọc đường có mình ông tri kỉ
Đối với tui, ông mới chính là: Nhà !
Đi khắp thế gian rồi giờ tui mới thấy… xa
Như kẻ mất nhà, tìm đâu ra chỗ dựa
Dậy đi ông, tui hổng biết làm gì nữa
Người ta gói ông đi, tui phải cản thế nào ?
Đánh tui đi, đưa tui ra khỏi chiêm bao
Ông còn ở đây, còn cạnh tui lâu lắm !
Tui khóc rồi nè, sao mắt ông cứ nhắm
Làm giống hồi xưa đi, lau nước mắt tui dùm !
Dậy ăn bánh đi ông, dậy ăn bánh đi mình !
Tui lay nãy giờ mà ông cứ làm thinh ?